BÀ XÃ TRIỆU ĐÔ MUA MỘT TẶNG MỘT - Trang 175

“Người đã vậy rồi, ba, không sao.” Trình An Nhã nói, con phố đó

vắng vẻ như vậy, chắc là cũng không có camera, tài xế gây ra tai nạn tất
nhiên sẽ bỏ trốn.

Phích nước nóng ở bệnh viện giữ nhiệt rất kém, nước sôi mới có một

đêm đã nguội hết cả, ông Trình đành đi lấy phích khác, Trình An Nhã nằm
trong phòng bệnh chờ Ninh Ninh đến.

Nhưng lại không ngờ, bước vào là hai khuôn mặt một to một nhỏ

giống hệt nhau, phản ứng đầu tiên của Trình An Nhã là muốn giả chết.

“Mami…” Ninh Ninh xà vào lòng Trình An Nhã, ôm chặt lấy eo cô,

buồn buồn nói: “Con lo cho mami quá.”

“Mami không sao rồi, cục cưng ngoan.” Trình An Nhã xoa đầu con

trai, cục cưng của mẹ, vì con, hi sinh cả tính mạng này mẹ cũng không tiếc,
nói gì đến một cái chân.

“Mami, sau này không được như vậy nữa, còn làm con sợ như vậy,

con sẽ rất giận, rất giận mami đó.” Ninh Ninh nhỏ nhẹ nói, quyến luyến hơi
ấm của mẹ, cậu thà rằng người bị tai nạn là cậu, cũng không muốn thấy
mami của cậu nằm trên giường bệnh.

“Được, sau này không thế nữa.”

“Mami nói này, cục cưng, mami đã nhận lời con rồi, con có thể dậy

được chưa?” Trình An Nhã trêu chọc, khôi phục lại lòng dạ đen tối thường
ngày, dù sau sến súa không phải là sở trường của cô, “Mặc dù không nên
nói thế này, nhưng mà cưng ơi, con vẫn là có chút cân nặng, mami bây giờ
yếu ớt như vậy, chịu không nổi… thể trọng của con.”

Ninh Ninh từ từ ngồi dậy, đôi mắt to đen láy như u linh trợn lên nhìn

cô, thể hiện một cách hoàn mĩ nỗi ai oán trong lòng cậu, Trình An Nhã
không thèm nhìn cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.