BÀ XÃ TRIỆU ĐÔ MUA MỘT TẶNG MỘT - Trang 176

“Mami vừa mới tỉnh dậy, có lẽ hơi bị hoa mắt, cưng à, nghe nói bệnh

nhân sẽ hay xuất hiện ảo giác lắm đấy nhé.”

Trình An Nhã từ chối tin rằng bóng dáng cao lớn tuấn tú đang đặt hộp

canh cá xuống kia thật sự tồn tại.

Ninh Ninh im bặt, mami yêu quý, đó là bệnh nhân tâm thần chứ?

“Cưng ơi, mami có thể ngất đi được không?” Trình An Nhã nhìn Diệp

Sâm, lẩm bẩm một mình, lời là nói với Ninh Ninh nhưng cô đang xem xét
lúc này ngất đi liệu có còn kịp không.

Diệp Sâm sầm mặt, đôi mắt đen ngầm nổi cơn cuồng phong, anh

khoanh tay trước ngực cười mà như không, “Cô Trình, cô cứ ngất thoải
mái, tôi ở đây chờ cô tỉnh lại.”

Diệp Sâm nhấn mạnh từng từ chờ cô tỉnh lại, dường như nhích ra từng

từ trong kẽ răng vậy, lập tức cả phòng bệnh tuyết rơi lả tả, lạnh đến mức
đóng băng.

“Mami, con đi tìm ông ngoại, lát nữa đến nói chuyện với mami sau

nha.” Ninh Ninh thơm chụt một cái lên má Trình An Nhã, hai mắt cong
cong như vầng trăng, ngọt ngào, rạng rỡ, cậu thỏ thẻ, “Mami, nhãn quang
của mami không tệ nha.”

Gương mặt trắng bệch của Trình An Nhã lập tức nổi lên hai đám mây

ửng hồng, cô trừng mắt nhìn cậu, tiểu tử thối này.

Ninh Ninh vừa đi ra ngoài, không khí trong phòng bệnh trở nên có

chút kỳ quái, ánh mắt Diệp Sâm gắn chặt trên gương mặt của Trình An
Nhã, sắc mặt anh hết sức phức tạp.

“Cô Trình, cô không có gì muốn nói với tôi sao?” Trình An Nhã càng

thản nhiên thì anh càng lạnh lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.