Anh kéo ghế ngồi xuống.
Ánh mắt Vân Nhược Hi lộ ra một nét vui mừng, cả người như bừng
sáng, dường như Diệp Sâm chính là sinh mệnh của cô, cả con người cô chỉ
vì anh mà sống.
Mấy năm nay, chính xác là như vậy.
“Không lâu lắm.” Vân Nhược Hi nhẹ nhàng trả lời, chờ bao lâu, cô
cũng cam tâm tình nguyện.
“Anh muốn ăn gì, để em gọi giúp anh.” Vân Nhược Hi ân cần nói,
gương mặt xinh đẹp chỉ toàn là dịu dàng.
Diệp Sâm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, lát nữa anh về nhà
ăn.”
Gần đây ở cùng con trai, ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm cùng Ninh
Ninh, chưa từng bỏ một bữa nào, công việc nếu không gấp gáp anh sẽ rời
đến hôm sau để có thời gian đưa Ninh Ninh đi mua thức ăn, sau đó về nhà,
hai ba con cùng nhau nấu, cùng nhau ăn.
Điều này với Diệp Sâm mà nói, là cảm giác gia đình ấm áp khó mà có
được, anh vô cùng trân trọng.
“Về nhà ăn?” Vân Nhược Hi ngỡ ngàng, trong lòng không hiểu sao tự
nhiên cảm thấy căng thẳng, cô dò hỏi, “Anh thuê người giúp việc rồi à?”
“Không phải.” Diệp Sâm nhìn sâu vào Vân Nhược Hi, có lẽ ông già
vẫn chưa nói cho cô biết, nói cũng phải, ông ta còn muốn dựa vào hôn sự
của anh và Vân Nhược Hi để có được sự giúp đỡ của tài phiệt Vân thị, tất
nhiên sẽ không nói sự thật cho Vân Nhược Hi.