Ai bảo anh bận mấy ngày mới tới thăm tôi, ghen đi, cho anh ghen chết
thôi.
Trình An Nhã có tính cách của nữ vương, Diệp tam thiếu cũng có tính
cách của đế vương, chỉ hừ một tiếng lạnh lùng, không nói không rằng, quay
người bỏ đi, rầm một tiếng, đóng sập cửa lại, cánh cửa vang lên một tiếng
đinh tai, dường như muốn làm rung chuyển cả lầu.
Trình An Nhã há miệng trợn mắt nhìn cánh cửa phòng bệnh bị đóng,
có chút không phản ứng kịp.
Diệp tam thiếu, không phải đấy chứ? Phong độ của anh lại bị khóa
trong két bảo hiểm rồi à, tại sao không bỏ ra cho nó phơi nắng một chút?
Mới vậy đã giận dỗi bỏ đi rồi à?”
Chết tiệt.
Diệp Sâm chết tiệt, tốt nhất đừng có quay lại, nếu không bản cô nương
cho anh biết tay.
Trình An Nhã nở nụ cười méo mó.
Mấy hôm nay cô muốn gặp anh, muốn gặp vô cùng.
Lúc nào cũng nhớ đến nụ hôn đó, ánh mắt đó, tim đập thình thịch, vừa
ngọt ngào vừa bành hoàng.
Sau đó biết Dương Triết Khôn và anh đấu đến mức một núi không thể
có hai hổ, cô lại vô cùng lo lắng, vì anh mà gần như lật mặt với Dương
Triết Khôn, kết quả thì sao?
Tên đáng ghét này chưa ở trong phòng bệnh được một phút đã đi rồi?
Trình An Nhã cảm nhận sâu sắc, cô tổn thương rồi.