BABY THƯỢNG HẢI - Trang 173

Mọi việc mua thuốc đều do Lý Lạc làm. Tiền của Thiên Thiên

bị đổi thành từng gói bột trắng. Hai người nằm lỳ trong khách sạn,
con mèo ngủ cạnh tivi. Tivi bật suốt ngày, đầy ắp thông tin về các
vụ án và công trình chính quyền thành phố. Họ hầu như không ăn
uống gì. Sự thay đổi chất trong cơ thể gần như tụt xuống không.
Cửa mở, người phục vụ mang cơm tới, lười đến nỗi không muốn
bước đi. Trong phòng tỏa ra một thứ mùi kì dị như thứ hỗn hợp mát
lạnh và rữa nát của hoa quả ướp lạnh trong bụng xác chết.

Rồi dần dà để tiết kiệm tiền hoặc có lúc không tìm được người

bán quen, họ ra tiệm mua si rô ngậm ho, dùng khi cần kíp. Lý Lạc
dùng cách thức rất thủ công là đổ si rô ra một cái thìa cà phê, đun
nóng lên thành một thứ gây say, dùng làm đồ thay thế, mùi vị quả
thực rất tệ nhưng có còn hơn không.

Một hôm, con mèo bỏ đi, không có gì ăn suốt mấy ngày. Đã từ

lâu, nó không còn được chủ chăm sóc, thế nên tới một ngày, nó
quyết định phải bỏ đi. Khi đi, bụng nó lép kẹp, lông đen xỉn, gầy giơ
xương như không thể sống được bao lâu.

Sau khi bỏ đi, mãi không thấy nó về. Không phải nó chết, mà

đã trở thành một tên mèo hoang chuyên ăn rác rưởi ban đêm và gào
gọi bạn tình ở một góc đường nào đó.

Tình hình đã trở nên tồi tệ như vậy, tôi sững sờ hồi lâu, đầu óc

hoảng loạn. Mất ngủ càng khiến cơ thể bị nóng và ra mồ hôi. Tất
cả các bóng cứ chập chờn di chuyển xung quanh, ghi lại hàng nghìn
hàng vạn tình cảnh tuyệt vọng. Trong cái đêm nóng bức và tuyệt vọng
đó, tôi nằm trên giường, trăn trở suy nghĩ mất cả đêm, lật giở lại
hết lượt những ngày tháng tôi và Thiên Thiên quen nhau không theo
một trình tự nhất định. Đầu óc tôi như một cái màn hình phủ đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.