Ai-bô-lít thân yêu của ta
Từ biệt ông ư?
Không! Chẳng bao giờ!
Chẳng bao giờ!
Chỉ có một mình cô khỉ Chi-chí ngồi tách ra, thở dài buồn bã.
Con Kéo Đẩy hỏi:
- Bạn làm sao thế?
- Chao ôi, tôi nhớ đến mụ Vác-va-ra độc ác! Mụ ta lại dọa nạt,
hành hạ chúng ta!
Con Kéo Đẩy bảo bạn:
- Đừng sợ! Mụ Vác-va-ra không ở nhà chúng ta nữa đâu! Tôi đã
quăng mụ ta xuống biển, hiện giờ mụ ở trên một hòn đảo hoang vu.
- Vác-va-ra ở trên đảo hoang à?
- Đúng thế!
Chi-chí, Cá Sấu và Ca-ru-đô rất mừng vì mụ Vác-va-ra sống ở
đảo hoang.
- Hoan hô anh Kéo Đẩy! - Chúng reo lên và lại nhảy múa:
Si-van-đa-rư, si-van-đa-rư
Phun-đu-clây và đun-đúc-clây!
Rất mong không có mụ Vác-va-ra!
Thiếu mụ Vác-va-ra thật là hay!
Anh Kéo Đẩy gật gù cả hai đầu và cười cả hai mồm.