Lập tức, những chú hải âu bay đến, quây kín xung quanh tháp đèn. Chúng
đông đến nỗi ngọn đèn không còn lọt được chút ánh sáng nào ra ngoài.
Bóng tối tràn ngập trên mặt biển. Lập tức, nghe rõ tiếng răng rắc! Rồi ầm
một tiếng rợn người! Chiếc thuyền, trên đó có tên cướp Bê-na-lít va vào
vách đá, vỡ tung.
-Cứu tôi với!
-Tên cướp biển gào lên.
-Cứu tôi với! Giúp tôi với! Tôi chết đuối mất!
-Thật đáng đời nhà mi!
-Ca-ru-đô đáp lại.
-Mi là tên cướp, mi là tên hung ác, tàn bạo! Mi đã đốt nhà chúng tao, và
chúng tao chẳng thương tiếc mi. Mi định dìm chết bác sĩ Ai-bô-lít của
chúng tao dưới giếng. Hãy tự dìm chết mình đi, và chẳng ai cứu giúp mi
đâu! Chỗ ở mới Thế là tên cướp biển Bê-na-lít đã chết đuối. Từ nay, hắn
không bao giờ cướp bóc được nữa. Những chú chim hải âu lập tức bay đi,
ngọn đèn lại sáng rực.
-Bác sĩ đâu rồi?
-Khỉ Chi-chí hỏi.
-Tại sao không thấy bác? Đã đến lúc bác phải trở lại rồi.
-Bác sĩ kia rồi!
-Đích nói.
-Hãy nhìn về phía đường mà xem. Đúng là bác sĩ đang đi trên đường,
nhưng sao bác lại buồn và mệt mỏi như vậy. Đích chạy lại với bác sĩ và
liếm lên má bác, nhưng bác sĩ chẳng cười với nó.
-Bác rất buồn!
-Bác sĩ nói.
-Bác không tìm được cái hang nào hết. Tìm đi, tìm lại mà không đâu có
hang cả.
-Chúng ta sẽ sống ở đâu?
-Bác cũng không biết! Không biết! Từ ngoài biển, những đám mây đen
đang ùn ùn kéo tới. Sắp có cơn dông. Trời sẽ mưa to, mà chúng ta ở ngoài
trời thế này, chẳng có chỗ nào để trú mưa bão.