-Tên Bê-na-lít đáng nguyền rủa!
-Khỉ Chi-chí thét to.
-Nếu nó không đốt nhà chúng ta, thì bây giờ, chúng ta đã ngồi trong nhà ấm
cúng và chẳng sợ bão! Chẳng sợ mưa nữa! Tất cả thở dài nặng nề. Không
ai nói câu nào cả. Mấy phút sau, tiếng sấm bắt đầu vang động bầu trời và
mưa như trút nước. Bác sĩ với những con thú của mình cố gắng nép dưới
gốc cây, nhưng mưa mỗi lúc một to, từng dòng nước mưa xuyên qua kẽ lá,
cành cây, đổ xuống. Chân tay bác sĩ đã bắt đầu run lên, hai hàm răng đánh
vào nhau cầm cập. Bác lảo đảo rồi ngã lăn xuống mặt đất lạnh và ướt sũng.
-Bác làm sao thế?
-Cú Bum-ba hỏi.
-Bác bị ốm... bác rét quY... bác bị cảm lạnh trong giếng... bây giờ, bác đang
sốt đây. Nếu bác không được sưởi ấm trong chăn, bên bếp lò... bác sẽ chết
mất... còn các cháu, những con thú đáng yêu của ta, sẽ sống trên đời không
còn người bạn tốt nhất của mình.
-U-u-u!
-Cú Bum-ba rú lên.
-U-u-u!
-Chó Gâu Gâu tru tréo. Khỉ Chi-chí ôm lấy lợn ủn ỉn và cả hai cùng khóc,
con Kéo Đẩy cũng ôm lấy con mà khóc. Bỗng chó Gâu Gâu rùng mình,
vươn dài cổ và bắt đầu đánh hơi trong không khí.
-Có ai đó đi lại đây!
-Gâu Gâu nói.
-Không,
-vịt Ki-ca nói,
-Cậu nhầm đấy. Đó là mưa khuấy động các bụi lau ven bờ biển. Nhưng lúc
đó, từ trong bụi rậm, có những con thú chạy tới, chúng cúi sát vào bác sĩ
đồng thanh hát:
-Chúng cháu họ Hải Lá, Là thợ mộc, thợ nề, Đã xây xong cho bác, Bên
dòng sông xanh mát, Trên bờ hồ lung linh, Ngôi nhà mới đẹp xinh!
-Ngôi nhà?
-Vịt Ki-ca ngạc nhiên hỏi.