BÁC SĨ AIBOLIC - Trang 69

-Bác Chuột Cống nói.
-Nếu không có cháu thì chắc bác sẽ chết đói mất. Mưu trí của bác Chuột
Cống già Thế là cô bé chuột trắng Be-li-an-ca đã sống với bác Chuột Cống
già hết mùa đông. Nhưng một lần, Be-li-an-ca đi ra đường và suýt òa khóc:
chỉ trong một đêm mà tuyết đã tan hết, mùa xuân đã về. Khắp nơi là những
vũng nước, đường phố đen sẫm. Tất cả đều có thể nhìn thấy ngay Be-li-an-
ca và đuổi bắt cô.
-Này cháu,
-bác Chuột Cống già nói với Be-li-an-ca,
-bây giờ đến lượt bác đi kiếm thức ăn về cho cháu. Cháu đã nuôi bác mùa
đông, còn bác sẽ nuôi cháu mùa hè.
Nói rồi, bác Chuột Cống ra đi, và chỉ sau một tiếng đã mang về cho Be-li-
an-ca cả một núi bánh mì sấy, những mẩu bánh mì hình số 8 và kẹo. Đúng
lúc, khi mà bác Chuột Cống già đi kiếm thực phẩm, cô bé Be-li-an-ca ngồi
ở cửa nhà kho, bỗng các anh, chị cô đi ngang qua.
-Các anh, chị đi đâu đấy?
-Be-li-an-ca hỏi.
-Bọn anh, chị đi vào rừng xanh để nhảy múa đây.
-Cho em đi với! Em cũng muốn nhảy múa!
-Không, không được!
-Các anh, chị cô quát lên.
-Hãy đi xa bọn anh, chị ra! Em sẽ giết chết các anh chị và cả mình nữa đấy.
Trên cây trong rừng, có một con cú mèo to, nó sẽ nhận ra ngay bộ lông
trắng của em trên nền cỏ xanh, và các anh chị sẽ chết cùng với em mất. Nói
rồi, cả lũ chạy ùa đi, còn Be-li-an-ca ở lại một mình. Chẳng bao lâu, bác
Chuột Cống già trở về. Bác mang về rất nhiều thức ngon, nhưng Be-li-an-
ca thậm chí không hề đụng chạm đến các thức ăn ngon lành đó. Cô nấp vào
góc tối và khóc thút thít.
-Sao cháu lại khóc?
-Bác Chuột Cống già hỏi cô.
-Làm sao cháu lại không khóc được?
-Be-li-an-ca trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.