Na Hác bất đắc dĩ lại sủng nịch vuốt đầu cô thở dài, bởi vì em gái quá
yếu ớt cho nên hắn mới buộc chính mình trong một đêm phải lớn lên.
Một người yêu thương cô như vậy làm sao có thể bỏ lại cô một mình
không nơi nương tựa?
Na Na mắt nhìn chăm chú người nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt
gầy yếu rất nhiều, xương gò má nhô cao, băng gạc quấn thật dày trên trán
càng làm cho hắn có bộ dạng suy yếu.
Suy yếu…… Giống như tùy thời đều có thể ra đi.
Niếp Duy Bình đẩy cửa tiến vào, đem hộp sữa ấm nhét vào trong tay cô,
trầm giọng ra mệnh lệnh nói: “Uống!”
Na Na thật sự không uống nổi, một chút khẩu vị cũng không có mà đặc
biệt sữa còn tản ra chút mùi vị là lạ làm cho cô không thoải mái.
Na Na biết Niếp Duy Bình đang lo lắng cho mình liền ngoan ngoãn cầm
cái cốc đưa lên bên miệng nhỏ uống hết.
Niếp Duy Bình thở phào một hơi, lấy ra từ trong túi cái đèn pin vành
mắt kiểm tra đồng tử.
Na Na khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
“Đã khôi phục rồi!” Niếp Duy Bình ngồi ở bên cạnh cô, ôn thanh an ủi
nói: “Đại khái là do anh ấy hôn mê đã lâu, thân thể cần từ từ khôi phục, cho
nên mới tỉnh lại hơi muộn một chút! Đừng lo lắng quá, ngoan, đi ngủ một
lát đi!”
Na Na lắc lắc đầu, cau có nói: “Em muốn ở cạnh anh ấy, vạn nhất anh ấy
đột nhiên tỉnh lại…… Em không muốn anh ấy một người thân cũng không
thấy……”