kẻ tôi tớ này?".
Bỗng chàng hiểu rằng chàng không mê, rằng sự thực nhãn tiền là chàng đã
được thay quần áo, tắm rửa và mặc chiếc áo sơ-mi sạch bong, chàng đang
nằm không phải trên đi- văng, mà trên giường có trải đệm mới, rằng Lara
ngồi cạnh giường, cúi xuống gần chàng, tóc nàng lẫn với tóc chàng, nước
mắt nàng hoà với nước mắt chàng. Và chàng ngất đi vì sung sướng.
10.
Trong cơn mê vừa rồi, chàng đã trách trời hờ hững, thì bây giờ bầu trời bao
la sà xuống sát giường chàng, và hai cánh tay phụ nữ mập mạp, trắng trẻo
đến tận vai, giang về phía chàng. Nỗi sung sướng khiến chàng xây xẩm mặt
mày và chàng rơi xuống vực sâu hạnh phúc như người ngã ra bất tỉnh.
Cả đời chàng đã không ngừng hoạt động, luôn luôn bận bịu, làm việc nhà,
chữa bệnh, suy nghĩ, nghiên cứu, sáng tác.
Bây giờ dễ chịu xiết bao khi tạm ngưng hoạt động, ngưng tranh đấu và suy
nghĩ, tạm thời trao phó công việc đó cho thiên nhiên, còn chính mình thì trở
thành một vật thể, một ý định, một tác phẩm trong đôi bàn tay nhân ái,
tuyệt diệu, hào phóng ban phát cái đẹp, của thiên nhiên!
Zhivago bình phục nhanh chóng. Lara chăm chút, săn sóc cho chàng khỏi
bệnh bằng sự tận tuỵ của nàng, bằng vẻ kiều diễm thiên thần của nàng,
bằng những câu hỏi và câu trả lời thỏ thẻ, dịu dàng, thoảng như hơi thở của
nàng.
Những câu chuyện thì thầm, kể cả những lời phù phiếm nhất, cũng đầy ý
nghĩa như các lời đối thoại của Platon.
Cái vực sâu ngăn cách họ với thế giới bên ngoài khiến họ gần nhau còn hơn
cả sự hoà hợp tâm hồn. Cả hai cũng không ưa như nhau cái nét điển hình
tiền định trong con người thời nay, cái vẻ hăng hái mang tính chất bách vở,
cái nhiệt tình mang tính chất khoa trương và sự tẻ nhạt không chút bay
bổng mà vô số cán bộ khoa học, nghệ thuật đang ra sức phổ biến rộng rãi
để thiên tài vẫn tiếp tục là sự hiếm hoi, hi hữu.
Tình yêu của họ vô cùng rộng lớn. Nhưng tất cả mọi người đều yêu có điều
là người ta không để ý tới tính chất kỳ lạ của tình cảm.
Riêng đối với họ, - và đây là điểm đặc thù của họ, - những khoảnh khắc,