Một người đàn ông trung niên có mái đầu bạc húi cua đặt câu
hỏi với hai cô. Bề ngoài trông ông giống đầu bếp trong tiệm sushi,
nhưng khí chất thì hoàn toàn khác. Mặc dù biết rõ ông đã cố gắng
hết sức tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén tinh anh của ông
vẫn làm Eriko hơi sợ hãi. Các câu hỏi của cảnh sát cuối cùng tập
trung vào quá trình bọn cô phát hiện ra Miyako, và họ có manh mối
gì liên quan đến vụ án này hay không. Về quá trình phát hiện, Eriko
và Yukiho thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang phía đối phương, cố
gắng thuật lại một cách chuẩn xác nhất, cảnh sát dường như cũng
không phát hiện ra điểm gì khả nghi. Nhưng khi hỏi có manh mối gì
không, cả hai đều không thể cung cấp bất cứ điều gì. Vì đường phố
ban đêm nguy hiểm, nhà trường xưa nay vẫn dặn dò các học sinh
nếu sinh hoạt câu lạc bộ về muộn thì nhất định phải kết thành nhóm
đi đường lớn có xe buýt chạy qua, nhưng trên thực tế hai cô chưa
bao giờ nghe nói xảy ra chuyện gì bất trắc cả.
“Lúc các cháu tan học về nhà, có thấy người nào đáng ngờ, hay
có ai nấp bên đường hay không? Không phải các cháu mà bạn bè các
cháu có ai từng gặp chuyện như thế chưa?” Nữ cảnh sát bên cạnh
hỏi.
“Cháu chưa nghe chuyện như vậy bao giờ cả.” Eriko trả lời.
“Nhưng,” Yukiho nói, “có người rình mò trường học, hoặc là
đợi lúc chúng cháu tan học để chụp ảnh trộm.” Cô nhìn Eriko, nói
“Nhỉ?”, tìm kiếm một lời khẳng định.
Eriko gật đầu, cô đã quên bẵng bọn chúng.
“Có phải cùng một người không?” Cảnh sát hỏi.
“Rình trộm thì có mấy đứa, chụp ảnh... thì cháu không biết.”
Eriko trả lời.
“Nhưng mà, cháu nghĩ chúng nó đều học cùng một trường.”