BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 97

Tôi không bình tĩnh được. Thế nên tôi nói thành tiếng: “Sẽ chẳng ai nhận

ra sự khác biệt đâu!” Tôi nhắc lại bằng giọng điệu tự tin và khá to để buộc
mình phải nghe lời mình. Đi nào, cái juýp xanh lơ sẽ rất tuyệt đấy.

Dừng lại một chút trước gương, tôi đánh mắt tô môi thêm, đầu tóc tôi

không được chải chuốt cho lắm nhưng đó gần như là kiểu của tôi rồi.

Thế là xong.

Tôi cúi người về phía trước để xem thang máy tới chưa (thi thoảng làm

thế khiến thang máy tới nhanh hơn đấy), rồi tôi lao vào thang máy, đóng
cửa lại và chứng kiến thảm họa xảy ra: chùm chìa khóa ô tô trượt khỏi tay
tôi và rơi tọt vào đáy lồng thang máy.

Hai tiếng rưỡi sau, người sửa thang máy ra về với tấm séc của tôi còn tôi

thì quay về nhà.

Máy trả lời tự động có tin nhắn của mẹ tôi: “Mẹ nghĩ chắc ăn xong đống

bánh nướng đó con không còn đói nữa. Nhưng dù sao cú biến mất của con
rất ngoạn mục, nó khiến Thomas Holt tò mò. Đừng quên trả mẹ ô tô nhé!
Hẹn con ngày mai.”

- Ariane, con ngủ hay sao vậy? Chúng ta lỡ buổi chiếu mất!

Mẹ kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị.

Mẹ luôn kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.