"Bác gái và mọi người biết có tức giận không?"
"Có lẽ."
"Anh ít nhất nên gọi điện thoại nói với bọn họ một tiếng chứ."
"Không sao."
Yên lặng một chút, Quý Nghiên bỗng nhiên nói: "Sao đột nhiên có cảm
giác giống như yêu đương vụng trộm vậy?"
Bạch Thắng lại nói: "Cũng không sai."
Quý Nghiên không nói gì nhìn anh một cái. "Không sai?"
"Ít nhất không có người quấy rầy." Anh cắt thịt bò bít tết đẩy tới trước
mặt cô, vân đạm phong khinh nói.
Quý Nghiên ngậm miệng không nói.
Cô trầm mặc ngắm nhìn bàn ăn một lúc lâu, ánh mắt không hiểu phủ lên
một tầng mông lung, đè nén cái gì xuống, bỗng nhiên cúi đầu nói: "Anh
không nên đối xử tốt với em như vậy, sẽ làm hư em."
Con người là sinh vật có lòng tham.
Đạt được càng nhiều, càng không thỏa mãn.
Giống như hôm nay, chỉ là sinh nhật mà thôi, tuy cực kỳ vui khi có anh ở
bên cạnh, nhưng người nhà cô không để ý đến ngày này, một người từng là
bạn học bạn bè thậm chí cả bạn trai cũ đều chỉ nhớ đến ngày lễ mừng năm
mới mà không nhớ tới có một ý nghĩa khác, anh vì cô, ngàn dặm xôi chạy
đến. Chỉ vì cho cô một cái sinh nhật, có lẽ ngày mai sẽ phải vội vàng mà đi.
Từ lúc bắt đầu, anh đã vì cô mà làm hết toàn bộ.