hiểu ngầm ở đây, bọn họ phối hợp vô cùng tốt, ở trong không gian yên tĩnh,
hai người đánh đàn thuộc về tình yêu hoàn mỹ của bọn họ.
Âm cuối hạ xuống.
Cũng phối hợp như vậy, không xuất hiện bất kỳ sai lầm gì.
Quý Nghiên còn ở trong ngạc nhiên, chính cô cũng không ngờ có thể đàn
được tốt như vậy. Ai ngờ lúc này Bạch Thắng lại quay đầu, dưới ánh đèn, ở
trên mặt của anh ôn nhu hơn lúc bình thường, giọng nói uyển chuyển động
lòng người như khúc nhạc đàn Piano kia, hiện ra một chút mê hoặc nói:
"Chúng ta kết hôn đi."
"A...?"
Quý Nghiên theo phản xạ kêu một tiếng, hoàn toàn không dự đoán tới,
nếu nói sự xuất hiện của anh đã cho cô sự vui mừng cực lớn, năm chữ này,
so với vui mừng kia còn ngạc nhiên hơn. Quý Nghiên hoàn toàn không có
chuẩn bị, trực tiếp trở tay không kịp.
Cô thậm chí hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi không.
"Chúng ta kết hôn đi." Bạch Thắng nói một lần nữa.
Đồng thời từ trên người lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn, mở ra trước mắt
cô, chiếc nhẫn dưới ánh đèn bắn ra ánh sáng dường như vọt đến mắt Quý
Nghiên.
Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, ngày này sẽ đến được nhanh như vậy.
Bạch Thắng thâm tình nhìn cô, giọng nói vẫn như cũ, hỏi: "Nghiên
nghiên, em bằng lòng gả cho anh không?"
Bằng lòng không?