số việc, không thể kết luận quá sớm ."
Quý Nghiên cau mày."Nhưng Tiểu Bạch, anh không phải cảm thấy, em
ấy nếu cùng ở cùng một chỗ với Hàn Niệm, Hàn Niệm cũng không có ở
đây, cũng không có việc gì tìm Mẫn Lão Đại. Hơn nữa còn là người đã từng
thích như vậy, nói như thế nào đây? Này rất không khoa học! Hơn nữa
đồng thời đem Hàn Niệm, Mẫn lão đại, còn có chính cô ấy đẩy vào một
tình cảnh rất lúng túng. Dĩ nhiên còn có Tây Tây. . . . . ."
"Đây chính chuyện bọn họ phải tự giải quyết, em cũng không cách nào
nhúng tay vào. Ngoan, không cần nghĩ!"
"Anh không lo lắng sao?" Quý Nghiên bật thốt lên.
Dù nói thế nào tất cả đều là người nhà của anh, tại sao Tiểu Bạch có thể
làm được dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì vậy? Quý Nghiên trong
lòng đột nhiên không khỏi một hồi phiền não.
"Không có gì đáng lo lắng ." Bạch Thắng nhẹ nhàng nói.
Quý Nghiên cảm giác trong lòng phiền não càng sâu, nhất thời cảm thấy
ở ngực có một cỗ tích tụ, xua đi không được."Nhưng em không nhìn nổi
dáng vẻ Tây Tây khổ sở như vậy."
"Luyến Y sẽ không làm gì với cô ấy, em yên tâm đi. Về phần chuyện cô
ấy cùng lão đại, cái này phải xem ý tứ của lão đại, em lo lắng cũng không
làm được gì. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, Mộc Tây cũng hiểu.
Chúng ta cũng chỉ là người đứng xem, em dù quan tâm cô ấy thế nào, hạnh
phúc của cô ấy, em cũng không thể khống chế được, phải xem vận mệnh
của cô ấy."
"Làm sao anh xác định em ấy sẽ không làm cái gì với Tây Tây?" Quý
Nghiên hỏi.