"A Thắng bây giờ còn ở trong phòng sao?" Mẫn Hi Nghiên ôn nhu mở
miệng.
Ứng San đáp: "Ừ, Bạch Tinh ở cùng với nó."
"Đã một tuần, còn không có một tin tức, trách không được tiểu tử này
nôn nóng như vậy!" Y Bối Nặc thở dài nói.
Nếu là Mẫn Hi Nghiên biến mất lâu như vậy, hắn cũng sẽ nổi điên hơn!
Trong phòng.
Bạch Thắng ôm đầu ngồi ở bên giường, hơi thở áp lực tràn ngập cả căn
phòng. Trên đệm bày hành trang có khung hình ảnh chụp Quý Nghiên, có
rất nhiều bình rượu đã trống rỗng hỗn độn nằm trên mặt đất.
Hỗn hợp mùi rượu, làm cho người ta có cảm giác nản lòng.
"Anh." Bạch Tinh chậm rãi đi đến, đứng ở bên cạnh Bạch Thắng, nhẹ
giọng gọi.
Bạch Thắng ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm mang theo
chút tan rã.
"Có chuyện gì sao?"Giọng của anh khàn khàn lợi hại.
Bạch Tinh cầm lấy khung hình anh đặtở trên đệm, thuận thế ngồi ở bên
cạnhBạch Thắng, con ngươi xinh đẹprơi trên khung hình, nhìn người trong
hình. Bỗng nhiên nói: "Anh còn nhớ em bị nắm đến ngục giam Mexico lần
đó không?"
"Ừ." Tuy không biết em ấy vì sao hỏi như vậy, nhưng Bạch Thắng vẫn
đáp lại.