phía Quý Nghiên.
Nhất là Dương Hàm Mặc, ánh mặt tràn ngập không thể tin.
Ngay sau đó vẻ mặt hưng phấn nói: "Nghiên Nghiên, em rốt cục mở
miệng nói chuyện."
Lâu như vậy, cô vẫn ngồi trầm mặc, không phải ngẩn người nhìn bầu trời
phương xa, thì ngẩn người nhìn trần nhà, hơn nữa còn ngẩn người nhìn
chăm chú thức ăn trước mặt, chưa bao giờ xuất hiện trạng thái thứ hai. Cuối
cùng bây giờ đã nguyện ý mở miệng nói chuyện, thật tốt quá!
Quý Nghiên đi đến trước mặt Dương Hàm Mặc, mấp máy môi, trên
gương mặt tiều tụy ngoại trừ cứng nhắc như khúc gỗ, không có bất kỳ một
vẻ mặt nào. Cô lẳng lặng nói: "Hàm Mặc, anh đi ra ngoài trước."
Dương Hàm Mặc nhíu mày, bất mãn nói: "Vì sao?"
"Em có lời muốn nói với anh ấy."
"Có cái gì cần phải nói với anh ta? Hơn nữa, em nói cái gì không thể để
cho anh biết?" Dương Hàm Mặc hiển nhiên không muốn để cho Quý
Nghiên ở cùng một chỗ với Bạch Thắng.
Anh ta nghĩ rằng Bạch Thắng không bảo vệ tốt cho Quý Nghiên, mà Quý
Nghiên lại là người dễ mềm lòng, nếu Bạch Thắng nói vài ba câu, thì dễ
dàng thuyết phục cô ấy trở về cùng anh ta. Đó là điều Dương Hàm Mặc
tuyệt đối không muốn thấy!
Quý Nghiên bình tĩnh nói: "Em có lời muốn nói với một mình anh ấy,
anh đi ra ngoài trước."
"Nhưng..."
Quý Nghiên cau mày.