"Nghiên Nghiên." Tay Bạch Thắng, cầm lấy cánh tay của cô. Ánh mắt
sâu thẳm bình tĩnh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt có nhàn nhạt đau
đớn. Cô nhìn qua so với trong tưởng tượng của anh càng gay go, sắc mặt tái
nhợt, gương mặt vốn hơi gây, hiện tại càng gầy ngay cả thịt cũng nhìn
không thấy, chỉ còn một lớp da bọc xương.
Ngay cả anh cầm lấy tay cô, cũng có cảm giác được xương cốt nhỏ làm
cho người ta rấtkhó chịu.
Mắt Bạch Thắng như muốn nứt ra, một tay ôm cô gắt gao vào trong
ngực. Quý Nghiên tựa như tượng gỗ, không nói lời nào, không cự tuyệt,
không đáp ứng, cũng không phản kháng, ngơ ngác để mặc anh ôm.
Đầu anh vùi thật sâu vào của gáy cô.
Cảm xúc bị đè nén mấy ngày liên tiếp, dường như rốt cục tìm được một
chỗ để phát ra.
Mà những cái này một mực cố chấp chống đỡ, cũng nháy mắt sụp đổ.
"Anh buông cô ấy ra!" Giọng Dương Hàm Mặc ở cửa vang lên.
Ngay sau đó, Bạch Thắng có cảm giác thân thể của mình bị người đột
nhiên nói này nhấc lên, anh lảo đảo vài bước. Lần này Dương Hàm Mặc
không có chịu thua, nhanh chóng vung tay, một quyền hung hăng nện ở nửa
bên trái mặt của anh. Bạch Thắng suốt một tuần không có ngủ, có thứ gì đó
ăn vào bụng lại càng ít, nếu không phải Ứng San sợ bệnh bao tử của anh
phát tác, ép buộc anh mỗi bữa ăn chút gì, sợ là anh chịu đói bụng đến bây
giờ rồi. Nhưng mà bản thân lại một chút cảm giác cũng không có, các chức
năng giống như thoát khỏi thể xác thành xác không hồn. Một tuần ngắn
ngủn, cả người gầy đi một vòng, muốn nói sắc mặt Quý Nghiên khó coi, thì
anh không phải càng tiều tụy lợi hại hơn sao.
Hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ.