Quý Nghiên lắc đầu, kiên định đứng ở bến tàu.
Đợi không được Bạch Thắng, cô sẽ không đi.
Mộc Tây rối rắm nhìn cô ấy, cô không muốn sát muối vào nỗi đau của cô
ấy, nhưng lâu như vậy, nên vớt lên cũng đã vớt lên, nếu như chưa có một
chút tin tức, tám chín phần mười, chính là đã gặp chuyện bất trắc.
Cho nên cô khuyên cô ấy trở về, một mặt là lo lắng cho thân thể Quý
Nghiên, một mặt cũng vì nguyên nhân này.
Mộc Tây không muốn cô chờ đợi mà không có kết quả gì.
Cô sợ cô ấy gửi gắm tất cả hi vọng, nhưng đợi đến cuối cùng, chỉ có dư
lại tuyệt vọng.
"Mình tin tưởng anh ấy." Quý Nghiên mở miệng, kiên định nói.