Lúc Mộc Tây mới quen Quý Nghiên thì cô luôn cảm thấy cô gái này cho
người ta cảm giác quá mức tang thương lạnh lẽo giống như dù người ta có
trêu chọc cũng không biết tức giận. Cho đến khi có một lần, cô quá nhàm
chán, lại không có người đi chung, vì vậy liền kéo Quý Nghiên cùng ra
ngoài chơi.
Vừa văn hôm đó tâm trạng của Quý Nghiên cũng hết sức tồi tệ cho nên
khoogn từ chối, sau đó cả hai lại tới KTV uống đến say mèn, sau khi say
Quý Nghiên cũng hiếm khi không có ngã vật đầu ra nằm ngủ, mà chỉ ngồi
ở bên cạnh Mộc Tây khó chịu khóc lớn. lần đầu tiên ở trước mặt một người
ngoài như vậy mà cô lại không kiềm chế nước mắt của mình, Mộc Tây bị
dọa cho giật mình, say xỉn hỏi: “Cậu nha, bị sao vậy?”
Thần trí Quý Nghiên tỉnh tỉnh mơ mơ, chỉ có thể vừa khóc vừa thì thào
từng chữ nói: “Tại sao người bị chọn lại cứ nhất quyết phải là em?”
Người khác muốn gì có nấy, không muốn thì liền ném đi.
Mộc Tây dừng một chút, mới hiểu được thì ra không phải Quý Nghiên
lạnh lùng. Chỉ là trong lòng ẩn giấu quá nhiều chuyện, đã từng bị tổn
thương quá nhiều, vì vậy mới tự tạo vỏ bọc cho mình. Trong lòng cô ấy bị
thương, năm tháng tích lũy, lại bởi vì không có người để bày tỏ cho nên
mới chỉ có thể mượn cảm giác say mà biểu lộ như thế.
Bạch Thắng cầm lấy tay cô, đặt lên lồng ngực mình. Giọng nói thanh nhã
hơn thường ngày, càng thêm đậm đà hấp dẫn.
“Ở đây, đã từng rất trống trải, giống như một mặt nước phẳng lặng không
tìm được bất kỳ sức sống nào. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của em mà đã
khiến cho nó lại một lần nữa sống lại. Cho nên Nghiên Nghiên, em chưa
bao giờ là người bị chọn, chỉ cần em đồng ý thì thế giới của anh, em có thể
nắm trong tay.”