Mềm không được, Quý Nghiên quyết định cứng rắn.
Cô đưa tay muốn xoay đầu Bạch Thắng qua, nhưng Bạch Thắng tựa như
đã sớm biết trước, thật nhanh vén chăn đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ cười
nhìn Quý Nghiên.
Quý Nghiên chụp hụt, lại vừa nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Thắng,
liền hận không thể trực tiếp xách anh ném xuống cửa sổ.
Hai người lại ở trong phòng bệnh rượt đuổi nửa ngày, Quý Nghiên bị anh
làm cho mệt bở hơi tai, rốt cuộc bùng nổ.
Cô chống nạnh, hơi có chút khí thế phụ nữ chanh chua hô: "Bạch Thắng,
rốt cuộc anh có ăn cháo thuốc hay không?"
Bạch Thắng không có phản ứng, Quý Nghiên đặt mông ngồi trên giường,
mặt đỏ lên vì tức giận, thở phì phò. Cô chưa từng nghĩ tới, dụ dỗ một người
lớn uống thuốc thế nhưng lại khó khăn như vậy.
Hu hu, Ứng San là làm thế nào để nuôi anh lớn được như vậy?
Bạch Thắng đi tới, liếc nhìn bát trong tay cô, nhướng mày, rất có kích
động muốn quay đầu liền đi ra ngoài. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n
Nhưng vừa nhìn thấy nét mặt của Quý Nghiên, anh lại bỏ cái suy nghĩ này
đi, giọng thanh nhã chậm rãi nói: "Em đồng ý anh một điều kiện, anh liền
uống nó, như thế nào?"
Quý Nghiên ngước mắt lên, miễn cưỡng nói: "Điều kiện gì?"
"Em uống một hớp, anh liền uống một hớp."
"Đơn giản như vậy?" Quý Nghiên nghi ngờ hỏi.
"Ừ." Bạch Thắng lên tiếng.