Quý Nghiên đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được âm thanh Ngôn
Quyết."Em đang suy nghĩ gì?"
Quý Nghiên sợ hết hồn, phản xạ "A?" một cái. Ý thức thoáng qua trở về,
lập tức thu lại vẻ mặt của mình, tận lực tự nhiên nói: "Không có gì."
Tầm mắt Ngôn Quyết quét về phía sau mặt cô, ánh mắt lóe lên, cũng
không nói gì.
Quý Nghiên nói: "Mang tôi tới nơi này làm gì?
"A, nếu như tôi nói tôi nhớ e, muốn dẫn em đi nhìn cảnh đêm, hưởng thụ
một chút thời gian chỉ có hai người chúng ta. Em tin không?" Ngôn Quyết
vươn tay, đem tóc cô bị gió thổi loạn thuận đến sau tay, đầu ngón tay thon
dài làm như trong lúc lơ đảng chạm được vòng tai cô, trong lòng Quý
Nghiên giật mình, theo bản năng lui về phía sau tránh một chút.
Ngôn Quyết lại làm như chuyện gì cũng không phát sinh, thu hồi tay như
không có chuyện gì xảy ra.
Quý Nghiên hơi có chút hoảng hốt, không biết hắn có phát hiện cái gì
không, nhưng sợ bị Ngôn Quyết nhìn ra. Cô cắn cắn môi, giống như vô ý
nói: " Anh làm như vậy coi là mời sao? Rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn,
nào có người nào mời không cần trải qua đối phương đồng ý? Ngôn Quyết,
anh có phải từ sao Hỏa tới không? Tôi phát hiện suy nghĩ của anh cùng
người Trái Đất căn bản không giống nhau."
Thật không biết tính cách hắn làm thế nào mà trưởng thành được?
Ngôn Quyết không hổ là người sao Hỏa, đối với bất mãn của Quý
Nghiên không chỉ có không có bất kỳ biểu hiện gì, cũng đừng nhắc tới xem
xét lại mình. Hắn nói một cách tự nhiên: "Mời em khẳng định sẽ không
đồng ý, thay vì lãng phí nước miếng, cuối cùng còn không có được kết quả