Đầu óc Quý Nghiên trống rỗng, những lời này tựa như đất bằng nổi
sóng, bùng nổ nhất thời cô quên phản ứng thế nào, ngốc ngô ở tại chỗ.
"Anh định làm gì với tôi?" Hồi lâu, Quý Nghiên nghiêm mặt tái nhợt nói.
Cô không phải người ngu, Ngôn Quyết nói có ý gì, cô nghe sao không
hiểu.
Quý Nghiên muốn đè nén nỗi sợ xuống đáy lòng, vậy mà cảm xúc này từ
trong xương bắn ra cơ hồ sắp cắn nuốt cô, cô cảm thấy nguy hiểm. Cũng
thật hơi sợ. Trong cơ thể dường như tụ tập một cỗ nhiệt lượng đột nhiên
tăng vọt, dần dần lan tràn tới toàn thân, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng
nóng, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ, nhiệt độ trên người từ từ lên cao.
Suy đoán trong lòng nhảy lên cao, không khỏi nắm chặc thành quyền.
Cô thề cô cũng chỉ suy đoán mà thôi, cũng không xác định, vậy mà Ngôn
Quyết hời hợt một câu "Không có gì, chỉ cho em ăn chút gì đó mà thôi", để
cho trong lòng Quý Nghiên một chút hy vọng cuối cùng tan biến, cô phảng
phất cảm thấy trước mắt một màu đen như mực đang hướng mình cuồn
cuộn mà đến, trước mắt nhất thời một mảnh tối đen.
Quý Nghiên không dám tin nói: "Anh hạ dược tôi?"
"Bảo bối, hiện tại mới phát hiện, có phải hơi trễ hay không?" Lời của
Ngôn Quyết, không thể nghi ngờ là thừa nhận.
Tức giận, trước nay Quý Nghiên chưa có tức giận trào lên như thế, sắc
mặt cô đại biến, biết rõ đánh không lại, nhưng vẫn giơ tay đánh về phía
Ngôn Quyết. Kết quả có thể nghĩ, Ngôn Quyết bắt lấy cổ tay của cô, Quý
Nghiên từ chối hai cái, tránh thoát không ra, ánh mắt lạnh lùng trừng Ngôn
Quyết, gần như muốn đâm xuyên qua từ trên người hắn.
"Anh hèn hạ!"