Vậy mà hôm nay lại phá lệ!
Hàm răng Quý Nghiên cắn thật chặt, đầu bị hắn giữ lại, không thể động
đậy. Ngôn Quyết bị hàm răng cô ngăn ở bên ngoài, không khỏi nhíu mày
một cái, bất mãn ở trên môi cô cắn một cái, đau đớn đánh tới, Quý Nghiên
vẫn gắt gao nhịn xuống, chính không chịu há mồm để cho hắn được như ý.
Ngôn Quyết tăng thêm lực đạo, Quý Nghiên cũng không chút nào thỏa
hiệp, mặc cho mùi máu tươi tràn ngập ở trên môi hai người.
Giằng co, gặm cắn, không khí kéo dài nóng lên.
"Bảo bối, có người đã nói với em hay chưa, lúc cùng với đàn ông thân
mật, biểu hiện càng cay, càng làm tăng tính thú người đàn ông." Ánh mắt
Ngôn Quyết, thâm trầm đỏ sậm, hiện đầy nguy hiểm, tà mị duỗi đầu lưỡi,
liếm vết máu trên môi hắn rơi xuống.
Quý Nghiên giận không kìm được, trong nháy mắt hắn vừa mới buông
môi ra, liền lập tức đưa tay dùng sức lau chùi môi của mình.
Giống như sợ lây dính bệnh vi khuẩn.
Ánh mắt Ngôn Quyết tối sầm lại, khóe môi bỗng chốc lại tà mị giương
lên, mập mờ quyến rũ cằm của cô, ngón tay trên da thịt trắng nõn của cô
mịn màng ma sát. Giọng tràn đầy khêu gợi đầu độc: "Đừng nóng vội lau,
tôi nói, đêm còn dài hãy từ từ, thời gian còn rất nhiều mà, chúng ta muốn
làm cái gì cũng có thể."
Vừa nói, hắn lần nữa để đầu gần sát vào, cánh môi dán lên tai Quý
Nghiên, đem nhiệt khí thổi ra, cả người Quý Nghiên như có một cỗ giòng
điện. Ngôn Quyết thấp giọng nói: "Tôi rất mong đợi, qua tối nay, Bạch
Thắng sẽ có phản ứng gì?"
Ùng ùng ——