“Tôi cũng đồng ý.”
“Chu Mục cũng không tồi…….” Mọi người ngươi một câu ta một câu
thảo luận, đây là lệ thường của đội đặc nhiệm từ trước đến nay. Mặc dù
Bạch Thắng là đội trưởng, nhưng cũng rất nghe theo ý của mọi người.
Thường là mọi người sẽ tự thảo luận sau đó mới quyết định, anh cũng
không phải là người độc tài, nhưng điều này cũng sẽ không tổn hại địa vị
anh ở NSA.
Ngược lại, mọi người đều thật lòng phục tùng anh.
Nhưng lần này Bạch Thắng cũng không làm việc y theo thường lệ. Bên
trong tiếng thảo luận của mọi người, âm thanh mát lạnh trầm ổn kia từ vị trí
chủ vị truyền đến, tiến vào trong tai của mỗi người. “Về chuyện dẫn đội, tôi
đã chọn được người.”
Mọi người an tĩnh lại, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều biểu lộ hai chữ: “Ai vậy?”
“Nghiên Nghiên, là em.” Âm thanh mát lạnh lại truyền đến lần nữa.