Phịch ——
Khi Nguyên Nhạc Thanh vẫn còn quát tháo, hai đầu gối Tôn Nhu chợt
rơi xuống đất, quỳ gối trước mặt bà ta.
"Mẹ." Bé trai lôi kéo tay của cô ta, nhút nhát kêu.
Sắc mặt Nguyên Nhạc Thanh trầm xuống, âm thanh lạnh lùng. "Cô
muốn làm gì?"
"Thật xin lỗi." Giọng nói rất bình tĩnh, không nhẹ không nặng, rơi vào
trong tai mấy người.
Trên mặt Tôn Nhu không giống bình thường vui vẻ, giữa hai lông mày
xinh đẹp có chút bi thương, mặc dù tâm tình cũng không mãnh liệt, nhưng
mục đích chuyến đi này của cô ta, đã có thể đoán được.
"Không phải cô ta muốn đùa giỡn cái gì đó chứ?" Sương kề bên tai Quý
Nghiên nói nhỏ.
Quý Nghiên nói: "Nhìn một chút sẽ biết."
"Cô đây có ý gì?" Nguyên Nhạc Thanh gắt gao nhìn chằm chằm Tôn
Nhu, tức giận cùng hận thù đan xen, bất luận giọng nói, vẻ mặt, đều có vẻ
hung ác.
Tôn Nhu nói: "Là tôi giết Dạ Huân, thật xin lỗi."
"Cô..." Con ngươi Nguyên Nhạc Thanh mở to, mặc dù đã sớm biết,
nhưng nghe cô ta nói ra, vẫn hết sức chấn động. Hiện tại bà thật muốn dóc
xương xẻo thịt người phụ nữ trước mắt này ăn vào bụng. Nguyên Nhạc
Thanh chảy nước mắt, tâm tình kích động quát: "Dạ Huân của tôi đối xử tốt
với cô như vậy, nó có lỗi với cô chỗ nào? Tại sao cô đối với nó như vậy?
A? Cô là cái gì? Là cái gì..."