bao lâu? Hơn nữa ông trải qua tai ương ngục tù, thân thể đã không còn như
lúc trước, làm sao chăm sóc tốt cho Đào nhi?" Tôn Nhu nói lý.
Không chỉ Nguyên Nhạc Thanh, ngay cả Quý Nghiên cùng Sương cũng
nghi ngờ.
Không phải muốn cầu xin tha thứ, cũng không phải muốn thoát thân, cô
ta tới làm cái gì?
"Cô muốn thế nào?" Nguyên Nhạc Thanh hỏi.
"Tôi nghĩ đến một biện pháp, vừa có thể giải quyết vấn đề Đào nhi, cũng
có thể tiêu tan mối hận trong lòng bà." Tôn Nhu nói.
Sương không nhịn được hỏi: "Biện pháp gì?"
Tôn Nhu xoay người, nhìn Quý Nghiên cùng Sương, chậm rãi nói: "Cần
hai vị giúp một tay."
Quý Nghiên mím môi nói. "Cô nói đi."
"Tôi ở lại, bà ấy rời đi."
Nhẹ nhàng nói sáu chữ, để cho trong nháy mắt ba người tại chỗ kinh
ngạc mở to mắt. Nguyên Nhạc Thanh há miệng. "Cô ..."
"Tôi nói rồi, tôi trốn không thoát. Bất kể là tự thú, hay chờ bị người khác
tố giác, tôi cũng không thể trốn được chế tài của pháp luật. Cũng không thể
nào tiếp tục chăm sóc Đào nhi, nhìn nó lớn lên. Tôi không thể để nó ở lại
một mình, sợ tương lai có người chăm sóc nó, tôi tin tưởng, bọn họ bỏ ra
tâm huyết cùng yêu thương thế nào cũng không có bằng với người thân của
mình. Tôi vẫn muốn để cho Đào nhi sống những ngày thật tốt, mà không
phải giống tôi khi còn bé, ngay cả ba bữa cơm cũng không có. Bây giờ, chỉ
có bà có thể làm được."