miệng của hắn, thẳng đến khi nhét vào sâu bên trong hắn mới ngừng tay.
Khăn nhét sâu vào trong miệng Lăng Thư Minh, mặc hắn liều mạng buồn
nôn, nôn cũng nôn không được, chỉ phát ra tiếng nức nở giống thú bị
thương.
“Ngô……. Ngô……”.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Vì phòng ngừa Lăng Thư Minh làm
khó dễ, Khâu Vinh Hạc ở trên lưng hắn điểm huyệt đạo, chế trụ nội lực hắn,
rồi mới cầm roi, nhấc cằm của hắn lên, nhe răng cười nói,“Ngươi nói, nên
bắt đầu từ nơi nào trước?”.
Hắn kỳ thật thân có bệnh không tiện nói ra, cũng không thể thực sự đối
Lăng Thư Minh làm cái gì, nhưng hắn cũng biến thái đến cực điểm, thủ
đoạn tàn nhẫn vô sỉ, không biết từng có bao nhiêu nam tử tuấn tú bị tổn hại
dưới tay cả hắn. Lăng Thư Minh với hắn nguyên bản mà nói là mong muốn
không thể thành, nay lại ở trước mặt hắn mặc hắn cố tình làm bậy, cực
phẩm như vậy, sao lại có thể không hảo hảo hưởng thụ?
Hắn một phen vuốt tóc rối của Lăng Thư Minh, bàn tay vuốt vài vòng,
liền bức Lăng Thư Minh ngẩng đầu lên. Đưa mặt qua, ở trước mặt Lăng
Thư Minh hít một hơi, thở dài,“Tư vị của ngươi rất hảo.”.
Lăng Thư Minh hận không thể nói được, hai mắt giống như muốn phun
hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Khâu Vinh Hạc. Hắn hiểu được Khâu Vinh
Hạc muốn làm cái gì, trong lòng vừa vội vừa tức lại sợ. Bất đắc dĩ cả người
một điểm khí lực cũng không có.
“Ha ha, ánh mắt này của ngươi, thật tốt. Ngươi có biết hay không, ngươi
này đuôi lông mày khóe mắt nhất ngậm hờn, liền sinh ra phong tình vạn
chủng.” Khâu Vinh Hạc tay kia đưa vào trong vạt áo tù nhân của hắn, ở trên
lưng Lăng Thư Minh vuốt. Nếu không phải miệng bị nhét khăn, Lăng Thư
Minh chỉ sợ toàn bộ trong bụng đều phải nôn ra.