BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 178

Lăng Thư Minh cười lạnh nói,“Ta cái gì? Ngươi làm cái gì nghĩ ta

không biết sao? Ngươi nhục ta sâu vô cùng!”.

Tiêu Lâm la lớn “Ta không phải muốn làm nhục ngươi, ta…….” Lời còn

chưa dứt, Lăng Thư Minh đẩy kiếm, đâm thẳng vào ngực, xuyên qua!

Tiêu Lâm ngực bỗng dưng lạnh,“Thư Minh…..!” Một tiếng kêu thảm!

“Tốt lắm tốt lắm, tỉnh lại rồi!” Hạ Tiến Thông reo lấy ra kim châm, mồ

hôi như mưa hạ,“Mau mang dược đến!”.

Tiêu Lâm bị người nâng dậy, nhìn chén dược lớn đang đưa tới miệng,

hắn cố gắng mở to mắt, tầm mắt dần dần nhìn rõ, nhìn kĩ một phen, nhìn Hạ
Tiến Thông hỏi,“Ngươi sao lại ở chỗ này? Thư Minh như thế nào?”.

Hắn hơi thở suy yếu, một câu nói thanh âm cực kỳ bé nhỏ.

Người bên ngoài cũng chưa nghe rõ, Hạ Tiến Thông lại có thể đoán

được, nhẹ trả lời,“Vương gia yên tâm, Lăng tướng quân đã bình yên vô sự,
giờ phút này đang ngủ yên. Vương gia nếu đã tỉnh lại, liền không sao, thuốc
này cách một canh giờ liền uống một lần, thuốc ta đặt ở đây, ta biết Vương
gia lo lắng, ta liền trở về chiếu cố Lăng tướng quân.”.

Người này tâm tư thật là sâu, Tiêu Lâm nhìn hắn thật sâu, gật đầu nhận

lời,“Ở bên ngoài không được nhiều lời.”.

Hạ Tiến Thông trong lòng cả kinh, tái ngẩng đầu, đã thấy Tiêu Lâm đã

muốn nhắm mắt dưỡng thần.

Những lời này xem như cảnh cáo.

Vương gia tinh xảo, chính mình một chút tâm tư cũng không được có.

Thôi, như thế liền nhìn tạo hóa của hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.