vẫn là an toàn của người nọ, lập tức thân hình vừa động, nhanh như chớp
xuất thủ, muốn cướp Tiêu Lâm.
Không ngờ Trầm Lãng trong tay hàn quang chợt lóe, xuất ra một thanh
đoản đao kề sát cổ Tiêu Lâm.
Lăng Thư Minh liền ngừng lại, đôi mắt như lửa.
Tiêu Lâm trong lòng vui vẻ không nghĩ gì, bất quá cảm giác mát trên cổ
cũng làm cho hắn càng khó chịu, lạnh lạnh mở miệng nói,“Ngươi tay cũng
không cần.”.
Trầm Lãng cười nói,“Lăng đại tướng quân không làm ta sợ, ta tự nhiên
sẽ không thương ngươi.” Hắn lại hướng Hạ Tiến Thông nói,“Ngươi chưa
từng thông đồng với địch phản quốc, dù có tội cũng không phải chết, ta
mang ngươi đi, ngươi đi làm tiêu dao thần y không tốt sao? Sao lại hờn dỗi
ta mà mệnh cũng không cần?”.
Hạ Tiến Thông bị hắn làm tức giận đến nhìn cũng không nhìn, hắn thế
nhưng lại nghĩ chính mình muốn chết là vì dỗi?
“Ngươi đừng ở trong này hồ ngôn loạn ngữ, thả Vương gia.”.
Trầm Lãng nhìn hắn, đáy mắt nổi lên một tia nhu tình,“Ngươi lại đây, ta
để hắn lại.”.
Tiêu Lâm miễn cưỡng mở miệng,“Thư Minh giết ngươi, sẽ mất hứng,
đừng làm cho hắn không thể không giết ngươi.”.
Hạ Tiến Thông nghe vậy, cắn mạnh môi dưới.
Lăng Thư Minh bỗng nhiên tâm sinh không đành lòng, như vậy có phải
hay không là bức người không có lựa chọn nào khác? Đang muốn giữ Hạ