Tiến Thông lại khuyên hắn, Hạ Tiến Thông lại đột nhiên ngẩng đầu, lập tức
hướng Trầm Lãng đi đến.
Đợi hắn đi đến trước mặt, Trầm Lãng một phen túm lấy hắn đồng thời
một chưởng hướng đến ngực Tiêu Lâm. Lăng Thư Minh chỉ tiếp lấy được
Tiêu Lâm, trơ mắt nhìn Trầm Lãng mang theo Hạ Tiến Thông nhảy lên đầu
tường rời đi.
Thôi, như vậy cũng tốt.
“Ngươi có bị thương hay không?” Trầm Lãng đánh Tiêu Lâm một
chưởng, Lăng Thư Minh nghĩ đến sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Tiêu Lâm lại nghĩ đến hắn là đang buồn bực chuyện mình tự chủ trương,
còn thân lâm hiểm cảnh,“Ngươi đừng sinh khí, để cho Trầm Lãng kia cứu
đi Hạ Tiến Thông, là ta không muốn ngươi khó xử, ta biết hắn sẽ không
thương ta.”.
Lăng Thư Minh bên ngoài thần sắc dịu đi, khóe mắt lại có chút ý cười,
nói đùa,“Vương gia thần cơ diệu toán, ta chỉ có thể nói gì nghe nấy.”.
Thấy hắn cũng không phải sinh khí, Tiêu Lâm trong lòng vui vẻ,“Ngươi
không trách ta là tốt rồi.”.
Lăng Thư Minh đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay, ôn nhu nói,“Ta sẽ
không trách ngươi.”.
Tiêu Lâm nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy phút này có
chết cũng không tiếc nuối, hắn đang muốn cầm tay Thư Minh, đến hảo hảo
thổ lộ một phen, Thư Minh lại đẩy ra hắn nói,“Tốt lắm, chúng ta còn phải đi
cấp cho bọn họ công đạo, Hạ Tiến Thông không thể tự biến mất a.”.
Cảnh Vương gia tà tâm không dứt, bước qua ôm Thư Minh, ở trên mặt
hắn hôn trộm một cái.