Thư Minh yêu thích không buông tay,“Tiểu Vân Nhi đâu giống ta? Ta
cảm thấy hắn giống ngươi, khuôn mặt giống, lông mi giống, không biết khi
mở mắt, sẽ giống ai.”.
Tiêu Lâm nhìn qua,“Mi mắt hắn lại dài như vậy……”.
Thư Minh nói tiếp “Ân, còn có chút diễm a…… Chớ không phải là đôi
mắt hoa đào giống ngươi sao.”.
“Ôi chao!” Tiêu Lâm quát to một tiếng, tiểu bảo bối nhi bị một tiếng của
hắn làm cho bất an giật giật đầu, Thư Minh cuống quít vỗ vỗ hắn, nói nhỏ
“Đừng sợ, đừng sợ.”.
Tiêu Lâm nhỏ giọng nói,“Trăm ngàn đừng giống ta, rất chói mắt.”.
Thư Minh trừng mắt liếc mắt một cái,“Con của ngươi không cần giống
ngươi sao?” Tiêu Lâm không biết xấu hổ nói “ Ánh mắt giống ta, không
biết sẽ có bao nhiêu người ghen tị. Giống ngươi mới tốt, vừa thấy liền tâm
sinh thân cận, sẽ không bố trí phòng vệ.”.
Tiểu Vân Nhi há miệng thở dốc, nãi thanh nãi khí “A” một tiếng.
Thư Minh cười nói,“Tiểu Vân Nhi nói không phải.”.
Tiêu Lâm nói,“Rõ ràng tiểu Vân Nhi nói phải.”.
“Không phải.”.
“Phải.”.
“Không phải.”.
“Phải.”.
“A!” Thư minh kêu nhỏ một tiếng,“Ngươi xem, bảo bối đang cười a!”.