Người nọ sợ tới mức vội vàng cúi đầu nín thở, hận không thể đem
những chuyện trước mắt mình quên đi.
Tiêu Lâm cầm vài kiện lễ phục, nhìn kỹ vào mấy chỗ lúc trước không
hài lòng, nhìn thấy đã được sửa hảo, có chút vừa lòng,“Thay ta tạ Thạch đại
nhân. Ngươi đi tìm quản gia lĩnh thưởng đi.”.
Người nọ thở dài một hơi, không ngừng dập đầu tạ thưởng rồi đi.
Tiêu Lâm cầm quần áo tiến vào Ốc noãn các.
Thư Minh đang ngồi ở tháp thượng, cúi đầu mỉm cười nhìn bảo bối bên
cạnh, nghe thấy tiếng vang, hỏi,“Đuổi đi?”.
Tiêu Lâm đem quần áo đặt lên bàn, ừ một tiếng, nói “Ngươi đừng
giận.”.
Thư Minh thở dài một hơi nói,“Ta cũng không phải sinh khí.”.
Cùng Tiêu Lâm thành thân, hắn cũng không sợ miệng thế nhân. Chính
là…… Luyến tiếc làm cho Vân Nhi chịu ủy khuất. tựa hồ thân bất chính
danh không thuận mà sống a,.
Hắn tâm khẽ động, nói “Ta đi thỉnh Hoàng Thượng cấp Vân Nhi chính
danh, đem việc ngươi mang thai chiếu cáo thiên hạ, hắn là đứa nhỏ của
Lăng Thư Minh ngươi và ta.”.
Tiêu Lâm cười nói,“Ta đã sớm nói muốn chiếu cáo thiên hạ chuyện anh
ngọc, nhưng ngươi không chịu, kéo dài tới hiện tại, nhưng giờ phải làm.
Ngươi đau lòng Vân Nhi, chẳng lẽ ta sẽ không đau lòng sao?”.
Hắn nói chiếu cáo thiên hạ, là muốn chiếu cáo thiên hạ Cảnh vương hắn
vì Lăng Thư Minh sinh con, anh ngọc kia là hắn ăn. Lăng Thư Minh sao có
thể chấp nhận? Nghĩ đến từ miệng Cảnh vương hủy đi Vệ quốc, kia không