BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 334

Từ đó về sau, hắn cùng với Tiêu Lâm, kết duyên cuộc đời này, đến khi

răng long đầu bạc.

Nơi động phòng cũng là địa phương bọn hắn ngụ, hôm nay cũng có chút

không giống. Có lẽ là do cửa đều có hỉ tự đỏ rực, có lẽ là án tiền đốt nến đỏ.

Tiêu Lâm không muốn người hầu hạ, lúc này chỉ còn hai người bọn họ.

Bên ngoài tân khách ồn ào, cùng hai người bọn họ vô can.

Hắn rót đầy hai chén rượu, tự cầm lấy một ly nói “Lễ hợp cẩn, cùng thân

phận.”.

Thư Minh cầm lấy một chén khác, cổ tay giao với cổ tay Tiêu Lâm, nói

“Lễ hợp cẩn, sau này nguyện yêu thương.”.

Đối ẩm xong, trao đổi rượu, hai cổ tay lại giao nhau hợp cẩn.

Hai người đã cách quá gần, hương rượu ái muội trong hơi thở giao triển,

Tiêu Lâm thấp giọng nói,“Kỳ thật, chỉ hai người chúng ta, trốn ở chỗ này,
làm lễ hợp cẩn, sau đó động phòng hoa chúc liền hảo. Nay cố tình còn
muốn ta đi ra ngoài tiếp khách, quả thực là lấy đá để vào chân mình a.”.

Thư Minh nhẫn cười,“Như thế, sao Cảnh vương gia lại nghĩ không chu

toàn như vậy.”.

Tiêu Lâm thở dài, dắt Thư Minh nói,“Đi thôi. Nếu không đi, chỉ sợ

hoàng huynh gọi người đến thỉnh.” Cúi đầu nhìn thấy cổ áo Thư Minh hở
ra, hồng y làm lộ ra làn da như ngọc thạch, nhịn không được ở bên tai hắn
nói,“Mau chút đuổi bọn họ, chúng ta xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.”.

Thư Minh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, đang muốn mở miệng, đã

thấy Tiêu Lâm đi ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.