Lăng Thư Minh mặt đỏ lên, vững như Thái Sơn, không nhúc nhích. Tiêu
Lâm cười thầm, xem ra đã có tác dụng.
“Di? Lăng…… Lăng…… Lăng……” Hắn cố gắng mở to mắt, khẩn
trương nói chuyện.
Lăng Thư Mminh cho hắn ôm một cái, thắt lưng cũng cho hắn ôm mạnh
đến phát đau, lại nghe hắn “Lăng” nửa ngày Lăng không được, liền buông
vai hắn ra, ở trước mặt hắn nói “Hạ quan Lăng Thư Minh, Cảnh Vương
gia.”.
Tiêu Lâm cười hắc hắc, cằm đặt trước ngực Thư Minh nói “Ngươi
không cần…. Không cần…… Hoảng, ách…… Không cần hoảng……” vừa
nói xong, liền ngã xuống, Lăng Thư Minh cả kinh, vội vàng đem hắn kéo
trở về dựa vào người mình.
“Ngô…… Không hoảng hốt …..”.
Lăng Thư Minh cười khổ nói “Cảnh Vương gia, tùy tùng của ngươi đâu?
Không mang theo a?”.
Tiêu Lâm mạnh tay ôm lấy hắn, lại ở hắn trên người xoa nhẹ mấy cái,
miệng lẩm bẩm những lời nói có nghe cũng không hiểu. toàn thân sức nặng
của hắn đều đặt trên người Lăng Thư Minh, tốt xấu Lăng Thư Minh cũng
không phải là thư sinh nhu nhược trói gà không chặt, bằng không khiêng
một đại nam nhân như thế thời gian một chén trà nhỏ cũng không khiêng
nỗi.
Trên thân nam nhân từng đợt truyền đến mùi hương, hại hắn miệng khô
lưỡi khô, nghiêng mặt một chút, có thể nhìn thấy tuyệt thế dung nhan đang
tựa vào người mình, ánh trăng trong suốt, khuôn mặt Tiêu Lâm tinh tế, da
thịt vô cùng mịn màng, làm sao một đại nam nhân có thể có được. Miệng
hắn hơi hơi nhếch lên độ cong, gióng như một gợn sống, lăng thư minh xem
ngây người, đã quên phải làm cái gì……