BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 48

Lăng Thư Minh dưới chân dùng lực một chút, liền phất người bay qua

hành lang dài, băng qua núi giả, nhảy vài cái rơi xuống trước mặt Tiêu Lâm,
vừa chắp tay nói “Cảnh Vương gia tới chơi, không thể tiếp đón từ xa, thứ
tội.”.

Thư Minh mặc một thân áo màu xanh nhạt, thắt lưng tinh tế màu vàng,

phong thần tuấn lãng. Mới vừa rồi thi triển khinh công, mấy chiêu tiêu sái
lưu loát, Tiêu Lâm nhìn thấy một màn này, chậc chậc thầm khen.

Hắn bước gần hơn một chút, bên tai Lăng Thư Minh khuếch trương

giọng nói:“Làm sao có tội, bổn vương hôm qua say rượu đã làm phiền
tướng quân, hôm nay lại mạo muội bái phỏng, phải là bổn vương thình
tướng quân thứ tội mới đúng.”.

Rồi đột nhiên Tiêu Lâm ghé thật sát vào, khuôn mặt trắng nõn phóng đại

trước mắt Lăng Thư Minh, thành công khiến Lăng Thư Minh phải lui từng
bước, mặt hắn đỏ lên, không được tự nhiên vội vàng nghiêng người “Mạt
tướng không dám ” Xấu hổ nở nụ cười một tiếng “Ha ha, vương gia mời
ngồi.”.

Trong tiền thính có một cái rương đỏ thẫm, ở hai bên, hai đứa nhỏ bộ

dáng xinh đẹp, một nam một nữ, thấy Lăng Thư Minh bước vào, nhất tề bái
hạ, dịu dàng nói “Kiến quá Lăng tướng quân.”.

Thanh âm hai người hợp cùng một chỗ, như hoàng anh xuất cốc, uyển

chuyển êm tai.

Lăng Thư Minh ngẩn ra, nghe được phía sau Tiêu Lâm “Ba, ba” vỗ hai

tiếng, hai hài tử kia nghe xong liền mở rương ra, bên trong đầy vàng thỏi,
vàng thỏi lắp đầy rương, hai hài tử tiếp tục mở, bên trong là Minh Châu của
Đông Hải, một đóa sen bằng ngọc, phía trên phiến ngọc là trân bảo, chiếu
hoa mắt người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.