BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 50

“Nghe Lí công công nói, tối hôm qua làm phiền Lăng tướng quân tự

mình ôm ta……”.

Tiêu Lâm đứng dậy, đi đến phía sau Lăng Thư Minh. Hơi thở ấm áp

phảng phất xung quanh, Thư Minh liền cả kinh, chén trà rơi lên bàn.

Chất lỏng bên trong chảy ra, chén trà bể mất một mảnh, trên mặt đất đầy

miểng.

“Hắc hắc,” Tiêu Lâm thấy buồn cười, nhìn Lăng Thư Minh đang cứng

đờ tay chân, sửng sờ, bất đồng với vẻ lão thành lúc nãy “Lần sau, nếu gặp
cơ hội tốt ta cũng ôm Lăng tướng quân, như vậy mới báo đáp được ân tình
của tướng quân.”.

Lăng Thư Minh nghe hắn nói cái gì báo đáp ân tình, vội hỏi “Không

cần, không cần, chỉ là tiện tay giúp đỡ, tiện tay giúp đỡ.” Hắn thấy rõ Cảnh
Vương gia cố ý trêu chọc hắn, nếu cứ dài dòng như vậy, không bằng gọn
gàng dứt khoát.

“Cảnh Vương gia, Lăng mỗ thế nhưng đã đắc tội ngươi?”.

Tiêu Lâm phẩy nhẹ chiết phiến nói “Chưa từng.”.

“Cảnh vương gia đến đây là có điều gì chỉ giáo?”.

Tiêu Lâm tiếp tục phẩy chiết phiến, nói “Không có chỉ giáo.”.

Lăng Thư Minh như là tới đường cùng, thở dài một hơi nói “Cảnh

Vương gia, ngươi giận ta tối hôm qua ôm ngươi đi?”.

Tiêu Lâm khởi nhẹ lông mi “Vì cái gì nói như thế? Ta không phải là

đang đến tạ ơn ngươi sao?”.

Lăng Thư Minh cười nói,“Vương gia thiên nhân chi tư, Lăng mỗ không

có công trạng gì.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.