BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 63

“Vương gia, không cần chọc ghẹo ta.” Lăng Thư Minhở trong lòng hắn,

lăn qua lộn lại cũng là những lời này, Tiêu Lâm nghe liền cười,“Ngươi gọi
tên ta, ta liền thả ngươi ra.”.

Lăng Thư Minhquẫn bách vẻ mặt đỏ bừng, tả tránh hữu tránh, nề hà

công phu của Tiêu Lâm thực sự cao, hắn giãy sao cũng giãy không ra cái
ôm ấp cực nóng như liệt hỏa này, còn chưa nói đến cỗ hương khí trên người
Tiêu Lâm, đầu hắn bắt đầu choáng váng.

Trên trán hắn đã toát mồ hôi, lại cảm thấy giận bộ dáng vừa lòng của

Tiêu Lâm, lại cũng không chịu thả hắn ra. Lần đầu tiên là do hắn giả say,
Lăng Thư Minhcho hắn sờ từ trên xuống dưới, hiện tại hắn lại chiếm tiện
nghi,Lăng Thư Minh loáng thoáng rõ ràng, lại không rõ trên người mình có
chỗ nào để sờ, mà Tiêu Lâm lại sờ mãi không ngừng.

“Vương gia!” Hắn hét lớn một tiếng, rốt cuộc nhịn không được, lập tức

bất chấp mọi thứ, dùng một chường đẩy ngực Tiêu Lâm ra, tuy rằng chỉ có
ba phần lực, nhưng hắn là võ tướng dùng lực sẽ mạnh hơn người thường,
Tiêu Lâm hoàn toàn không có phòng bị, bị hắn đẩy một cái lảo đảo, lui vài
bước xa.

Tiêu Lâm vừa đứng ổn, liền ôm chặt ngực, chu miệng nói,“Ngươi sao lại

ra tay mạnh như vậy, ta làm đau ngươi sao? Ai yêu……” Hắn loan hạ thân
hô đau.

Lăng Thư Minhtrong ngực kịch liệt phập phồng, run giọng biện giải,“Ta

không dùng lực a.”.

Tiêu Lâm nói,“Ngươi cũng không lại đây xem ta a?”.

Lăng Thư Minhdo dự trong chốc lát, Tiêu Lâm vẫn là cúi gập người,

liền đi qua, chạm vào bả vai hắn nói,“Ta xem xem.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.