Trải qua mấy ngày nay ở chung, Lăng Thư Minhđã muốn quen Tiêu
Lâm tỏ ra vẻ ái muội, cũng không giống với lần đầu tiên mà thất kinh, tay
chân đều cảm thấy thừa thãi. Bất quá hơi thở ấm Tiêu Lâm phun trên cổ
hắn, vẫn là làm cho hắn có chút cảm giác khó nói, hắn vội vàng đưa bình
rượu lên, nói,“Vương gia ngửi được mùi rượu thơm.”.
Tiêu Lâm tiếp nhận cái bình, hai ngón tay nhẹ nhàng để lên nắp bình, tà
trứ ánh mắt phiêu phiêu liếc mắt nhìn Lăng Thư Minh một cái, nói “Không
phải ta đã bảo gọi tên, ta không muốn nghe Vương gia Vương gia.”.
Lăng Thư Minhhai má nhuốm đỏ ửng, khó khăn nói,“Này, như thế
không hợp lễ.”.
“Ha ha” Tiêu Lâm cúi đầu cười, Lăng Thư Minhcảm thấy cổ tay áo nặng
hơn, cúi đầu vừa thấy, ngón tay bạch ngọc của Tiêu Lâm cuốn tay áo hắn
lên nắm lấy cổ tay của hắn, đầu ngón tay hồng nhạt lộ ra bên ngoài, Lăng
Thư Minh không hiểu ý tứ của hắn, đang muốn đặt câu hỏi, bỗng dưng có
cái gì đó chạm vào miệng mình, mềm nhẹ như con bướm đảo qua.
Như là bị sét đánh trúng, hắn kinh ngạc nhìn Tiêu Lâm vuốt ve khóe
môi. Thanh âm gió thổi sàn sạt qua lá cây, chậm chạp mà rõ ràng rơi vào
tay, vào đến trong đầu lại nghe như sấm rền, ở ngực, có tiếng vang rất nhẹ,
có cái gì đó không cản lại được, cũng có vẻ như sắp tràn ra.
Tiêu Lâm đem bình rượu đặt lên trên bàn, hai tay cầm chặt cổ tay của
Lăng Thư Minh, lôi kéo hắn hướng vào trong lòng mình, nhẹ cúi đầu, hôn
lên hai cánh hoa. Hắn chính là lại tiếp tục hôn, thiếu niên trong lòng ngay
ngô thở, khuôn mặt phiếm hồng, kinh hãi đã quên hô hấp, ánh mắt thất thố
nhìn tiêu lâm.
Cảm giác thật tốt.
Đây là nụ hôn đầu đi, Tiêu Lâm nghĩ nghĩ, lại cảm thấy vui không ít,
ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Thư Minh, vuốt đến nơi đó cũng