BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 144

46. Tất cả những gì bạn có là những thứ bạn mang theo

Tôi luôn thấy sự cần thiết phải chuẩn bị cho mọi tình huống có thể gặp
phải. Khi rời khỏi nhà, tôi cần mang theo thứ gì? Khi giảng bài, tôi cần
lường trước những câu hỏi gì? Khi chuẩn bị cho tương lai của gia đình thiếu
vắng tôi, những tài liệu gì tôi cần phải có?

Mẹ tôi nhớ lần mang tôi tới cửa hàng tạp phẩm lúc tôi lên bảy. Khi tới

quầy trả tiền, bà thấy quên một vài thứ trong danh sách những đồ cần mua.
Bà bỏ tôi với xe đồ để chạy đi tìm những thứ bà cần.

“Mẹ sẽ quay lại ngay.” - bà nói.

Bà chỉ đi có mấy phút, nhưng trong lúc đó, tôi đã xếp mọi thứ lên băng

chuyền và tất cả đã được tính tiền xong. Tôi bị bỏ đó, đứng nhìn chằm
chằm vào người thu tiền, còn bà cũng chằm chằm nhìn tôi. Người thu tiền
quyết định chấm dứt sự yên lặng. “Cậu có tiền để trả tôi không?” - bà nói. –
“Những thứ này cần phải được thanh toán đấy.”

Tôi không biết là bà chỉ đùa. Cứ đứng ngây người, xấu hổ và ngượng

ngùng.

Khi mẹ tôi quay trở lại, tôi tức giận. “Mẹ để con đứng đây không có

tiền. Bà này hỏi tiền con, và con không có gì để trả cả!”

Bây giờ, tôi là một người lớn, bạn sẽ không bao giờ thấy tôi với ít hơn

200 đôla trong ví. Tôi muốn được chuẩn bị trong trường hợp cần tới. Tất
nhiên, tôi có thể đánh mất ví hoặc ví có thể bị lấy cắp. Nhưng với một
người có đồng lương khả dĩ, 200 đôla là khoản tiền xứng đáng để được mạo
hiểm. Ngược lại, không có tiền mặt trong tay lúc bạn cần, là một vấn đề hệ
trọng hơn nhiều.

Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những người biết chuẩn bị thật kỹ càng. Ở

trường, tôi có một bạn học tên là Norman Meyrowitz. Một hôm anh phải
thực hiện một bài thuyết trình trên máy chiếu, và giữa lúc anh đang nói, thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.