BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 393

nửa là giả vờ, bất quá là mánh khóe cũng tốt mà giả vờ cũng được, đều
không liên quan gì tới hắn, dù sao việc hắn cần làm bất quá chỉ là truyền tin
dẫn đường mà thôi.

Phùng Cổ Đạo dụi dụi mắt nói, “Có thể trở về chưa?”

“Hoàng thượng còn muốn tìm hiểu phật pháp với Niệm Phương đại sư, e

rằng trước buổi trưa vẫn còn chưa quay về.” Hoàng công công hầu hạ
hoàng thượng nhiều năm, rất rõ ràng về những chi tiết vụn vặt này.

“Vậy a.” Phùng Cổ Đạo tỏ ra không chịu nổi rồi lại phải cố gắng nhẫn

nại, “Ta đây có thể vào trong mã xa ngồi trước được không?”

Như vậy rất tốt. Hoàng công công cầu còn không được. Hoàng thượng

chỉ bảo mình dẫn hắn đến lương đình, sau đó qua một chén trà nhỏ lại dẫn
hắn rời đi, nhưng không nói sau đó sẽ đi đâu, mình còn đang do dự. “Đã
như vậy, để cha gia đưa Phùng đại nhân ra ngoài.”

“Làm phiền Hoàng công công.” Phùng Cổ Đạo đứng lên, tay nhẹ nhàng

đấm đấm đùi.

Hoàng công công khẽ cười nói, “Lại nói, cha gia hầu hạ hoàng thượng đã

lâu như vậy, Phùng đại nhân là quan lục phẩm đầu tiên được khâm điểm
cùng hoàng thượng dâng hương.”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười chắp tay nói, “Thơm lây, thơm lây mà thôi.”

Về phần thơm lây ai, không cần nói cũng biết.

Hoàng công công không ngờ hắn cư nhiên lại rộng rãi thừa nhận như

vậy, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm đối với hắn. Dù sao
trên đời này có quá nhiều kẻ cố làm ra vẻ, cáo mượn oai hùm, còn những
người tự mình biết mình lại quá ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.