BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 648

Tiết Linh Bích sửng sốt.

Đoan Mộc Hồi Xuân phát giác mình đã trở thành người bị lãng quên,

thức thời phe phẩy cây quạt nói, “Thuộc hạ xin cáo lui.”

Phùng Cổ Đạo gật đầu, mỉm cười nhìn theo.

Tiết Linh Bích bỗng nhiên quay đầu lại, trừng mắt liếc những nhân sĩ

bạch đạo khác đang vây xem.

Những người đó đắn đo một hồi, thấy tiếp tục dây dưa cũng không thể

làm ra một đóa hoa, đành phải mất hứng lui về.

Phùng Cổ Đạo chắp tay nói với Nghiêm Thần bị ném một bên đang chấn

lăng, “Nghiêm đại hiệp khỏe chứ?”

Nghiêm Thần bỗng nhiên hoàn hồn, từ cửa sổ nhảy ra, gương mặt trông

như vừa mới bệnh nặng một trận, vừa vàng vọt vừa tiều tụy, “Lâm Thiên
Thu thật sự là Huyết Đồ đường đường chủ?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Phải thì sao? Không phải thì sao?”

Nghiêm Thần ưỡn ngực, “Nếu không phải, ta tự nhiên thay hắn lấy lại

công đạo!”

“Dựa vào cái gì?” Phùng Cổ Đạo thong thả nhìn hắn, khẩu khí không

ngạo mạn vô lễ, cũng không khinh miệt coi thường, chỉ là rất bình tĩnh mà
hỏi thăm.

Nhưng Nghiêm Thần lại nghĩ khi đối phương hỏi mình những lời này,

giống như đứng ở một nơi rất cao, nhìn xuống hắn.

“Dựa vào Thanh Thành.” Hắn gằn giọng nói ra bốn chữ này, nỗ lực kéo

bản thân đến độ cao ngang với người kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.