BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 103

Bùi để bắt chước tiếng chim họa mi hót, nhái giọng thằng Ngây vậy? Và,
phải chăng chính cô đã giăng sợi dây thừng thấp ngang mặt đường để gạt
tôi vướng ngả bổ chửng?
Nàng Gấm quay nhìn ra cửa sổ, miệng lẩm bẩm:
_ Không phải tôi! Bà Phé đấy! Mục đích làm trì hoãn cuộc điều tra của
ông. Mụ Phé lúc nào cũng chăm chú dối gạt ông, lừa cho ông đi vào những
đường hướng sai lầm để có thì giờ thủ tiêu hai cái xác người chết. Thằng
Ngây đó, bà ấy đã thành công. Trong lúc ông ở lại nhà mụ Phé, anh Danh,
khi trông thấy bà Cầm bước ra khỏi nhà, đã nhét xác thằng Ngây vào một
cái bao bố rồi giấu sau cánh cửa vựa lúa. Đoạn, trong khi mọi người tập
trung đông nghẹt tại sân nhà cụ Án Bùi, anh ấy lôi nó ra, đặt nó trong một
chiếc xe “bù-ệt” đẩy tới cửa rừng già. Đêm đến, mụ Phé mò ra kéo cái xác
xuống, đem giấu kín vào trong bờ bụi nào đó. Anh Danh lúc nào cũng tin
rằng ông không thể tìm được cậu Sinh, và do đó, ai cũng sẽ cho là chính
cậu ấy đã bắn chết thằng Ngây. Nhưng đến bây giờ, chuyện đó còn ăn
nhằm gì nữa đâu. Dù sao thì cậu Sinh cũng đã chết rồi.

Trọng Viễn hình dung lại nét mặt đau thương của bà Án, ánh mắt của
Tường Vân cầu xin chàng ra tay để mở cuộc điều tra truy lùng tung tích
chàng trai… Chàng nghiêm nghị nhìn nàng Gấm:
_ Cô cho rằng đặt điều vu khống cho người chết là một sự không quan
trọng?
Thiếu phụ trẻ lại ứa nước mắt:
_ Nhưng cũng vì cậu ấy nên mới xảy ra nông nỗi. Thằng Ngây chết oan ức
theo rồi đến lượt chồng tôi. Trời ơi!
Chàng thanh tra ngậm ngùi:
_ Mụ Phé đã đoán đúng, hừ!
“Một đứa ngủ, hai đứa ngủ
Đứa thứ ba rồi cũng chẳng sống lâu đâu!”

Kinh dị quá sức mà cũng đúng quá sức! Lại còn:

“Chăn chiên hóa sói đổi nghề”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.