BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 106

cần trừng phạt cô, nhưng theo tôi nghĩ, nếu còn một chút lương tâm nào
chắc hẳn sự hối hận giờ đây sẽ dằn vặt, ray rức cô không thể nào nguôi. Và
tôi cho thế là đủ lắm rồi… Ngày hôm nay, tôi phải rời khỏi nơi đây. Tôi sẽ
nói rõ với cụ Án biết sau. Cô nghe rõ rồi chứ?

Trên sắc diện già nua bệnh hoạn, chợt lộ nét rung cảm tri ân. Chàng trai
biết là Bạch Xuyến muốn nói cám ơn, nhưng nàng ta không còn đủ hơi sức.

Buổi chiều hôm đó, Bạch Xuyến đáp xe đò về xuôi, xuống ga xe lửa. Xe đò
lăn bánh, bon bon trên con đường tráng nhựa thẳng tắp, chạy dài mất hút
sau lùm cây rừng xanh tốt dọc theo bên vệ đường. Nhìn theo hút xe, chàng
thám tử nhẹ nhả một hơi thuốc lá, mỉm nụ cười buồn:
_ Hà! Đời là thế…! Một vài bữa nữa, lại cũng con đường quạnh hiu này,
con đường đã tống xuất một Bạch Xuyến buồn rầu, lại sẽ hân hoan dẫn dắt
một chàng trai yêu đời tới Phú Hộ, phi trường. Lần này chắc hẳn cụ Án Bùi
sẽ thôi, không còn ngăn cản mối tình Lan-Dưỡng nữa…

Cuộc lễ an táng ba nạn nhân được tổ chức ngay sáng sớm hôm sau.
Toàn dân xã Phú Hộ, người trong đồn điền trà, cà phê, đốc công, cai, công
nhân, hầu như hết thảy đều có mặt. Ai nấy đều im lặng, một sự im lặng nói
lên rất nhiều cảm nghĩ buồn thương.

Lúc xế chiều, chàng thanh tra Phạm Trong Viễn, hành trang gọn ghẽ, xuống
phòng khách ngỏ lời giã biệt bà Án Bùi, Tường Lan và Tường Vân.

Ba mẹ con nét buồn lộ rõ trên nét mặt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tường Vân, lệ nóng đầy mi, ứa tràn, lăn dài xuống má, chỉ đứng lặng người
ngó trân trân. Trọng Viễn rút vội cặp kính đen, đeo lên mắt. Chàng dư biết,
những giọt lệ ấy không phải chỉ đơn thuần là nước mắt khóc anh trai.

Cố mỉm nụ cười tươi, chàng nói với bà Án:
_ Nếu có dịp trở lại Phú Hộ công tác một lần nữa, mong bà cho phép ghé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.