BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 107

Rõ ràng là ngữ khí của anh lãnh đạm thế nhưng lại làm cho An Dạ có

một sự an tâm khó lòng giải thích. Có lẽ là do vận mệnh an bài, cô đã bất
giác trở nên tính nhiệm Bạch Hành rồi đi? Thậm chí tin tưởng vào năng lực
của anh ta, giống như anh ta mà ở cạnh thì nhất định sẽ không xảy ra bất cứ
chuyện gì.

Cũng có thể là trong tiềm thức, cô chỉ đang an ủi chính mình mà thôi.

Kế đó, hai người bọn họ chỉ im lặng lật xem tư liệu trong tay mình,

muốn tìm thêm càng nhiều tin tức nhưng mà tìm cả nữa ngày cũng không
có kết quả.

Rất nhanh, Tiểu Chu đã trở lại.

Trong tay anh ta đang cầm một tập hồ sơ thật dày, bên trong có một ít

chứng cứ được sao chép lại, vật chứng còn lại thì một số được lưu lại, một
số đã trả về cho người nhà kia, dù sao vụ án xảy ra cũng lâu rồi, nguyên
nhân chết cũng đã điều tra rõ ràng, không cần thiết phải giữ lại.

Tiểu Chu nói: "Những thứ hai người muốn xem đều ở chỗ này. Vụ án

trước kia cùng với vụ án hiện tại có khởi điểm tương tự, đều là người cha
có khuynh hướng bạo lực giết chết người mẹ."

An Dạ mím môi, nói: "Cái gì? Tương tự?"

Trái tim cô đập thình thịch một cách kịch liệt, giống như gặp phải

chuyện gì đó rất đáng sợ hoặc là rất hưng phấn. Có đôi khi, con người ta
không nhất định có thể phân tích được cảm xúc của chính bản thân mình,
giống như khi bạn gặp người yêu thì tim đập nhanh hơn, bạn không thể
phân rõ đó là khẩn trương hay là rung động, bởi vì con người có cảm xúc
bất đồng nhưng phản ứng sinh lý lại giống nhau, thậm chí là xếp chồng lên
nhau. Chẳng qua con người có thói quen suy nghĩ dùng văn tự để điểm tô
cho đẹp và đồng thời phân biệt sự khác nhau của cảm thụ tâm lý, để tiện
cho việc ghi nhớ thêm nhiều xúc cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.