BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 849

Đáng tiếc đã quá muộn, dù bây giờ An Dạ biết rõ hết thảy nhưng chậm

mất rồi.

Bởi vì ở độ cao như thế, cho dù rơi xuống biển nhưng cũng giống như

rơi xuống nền xi măng.

Trừ khi.... trừ khi có kỳ tích.

Nhưng không thể nào tạo ra được bất cứ kỳ tích gì.

Trong đầu An Dạ lại hiện lên gương mặt Bạch Hành, anh đã từng hỏi

nhỏ bên tai cô: "Vì sao không tin anh? Vì sao không tin anh có thể bảo vệ
em?"

An Dạ cô đây rất muốn tin tưởng Bạch Hành nhưng lần này có lẽ

không được rồi.

Luôn có những chuyện mà Bạch Hành không thể nào khống chế được,

giống như hiện tại.

Hoặc là, cô có thể lại tin tưởng anh thêm một lần, ôm ấp hy vọng, tin

anh một lần cuối cùng.

Ít nhất thì đến chết, An Dạ cũng luôn tin tưởng anh.

Cô vẫn còn đang rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đúng lúc này, từ nơi xa bỗng truyền đến tiếng chim kêu rất to.

Một đàn chim không biết tên từ ngoài biển rộng bay nhanh đến, vắt

ngang qua sống lưng cô, khiến cô rơi hơi chậm lại một chút.

An Dạ rên lên một tiếng, lục phủ ngũ tạng giống như bị va đập nát nhừ

nhưng vẫn còn đỡ, cô vẫn chưa sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.