"Anh ngày thường ngồi ở chỗ này, cũng nhiều người nhìn anh như vậy
sao?"
"....."
Tô Lâm dừng một chút, nhấc lên mí mắt nhìn lướt qua cô nói:
"Rất nhiều người."
Ngữ khí của anh tùy ý:
"Ừm, bọn họ rảnh rỗi, không cần để ý đến."
"Ồ..." Lộc Viên Viên gật gật đầu, "Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ...."
Chữ "Ồ" trong lời nói của cô hơi kéo dài, ngữ khí mang theo một chút
phàn nàn, âm cuối mềm mại dịu dàng.
Tô Lâm nghe được trong lòng liền có chút ngứa ngáy.
Có thể là do vừa làm bài kiểm tra xong, Lộc Viên Viên hình như
không có tâm tư gì nghe giảng bài, sau khi cùng anh nói xong, cầm bút trên
tay vô ý ở trên vở mà tô vẽ.
Anh thuận theo nhìn vào vở cô.
Mấy chữ màu đen rất bắt mắt:
[Aiz, thật là phiền! o ( ^ ^) o]
"....."
Trong nháy mắt, Tô Lâm thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Anh dời đi tầm mắt, làm bộ ho khan hai tiếng, mới áp xuống được ý
nghĩ muốn cười kia.