Anh không tránh mặt cô mà ở bên cạnh cô nhận cuộc điện thoại này,
lời nói không sót một chữ truyền vào trong lỗ tai cô.
"Ừ, vẫn như vậy."
"Tạm được."
"Không cần gửi thêm cho con, đủ."
"...."
Lộc Viên Viên vốn đang cúi đầu, vẫn đang nghe, trước đó đều đáp rất
trôi chảy, đột nhiên anh trầm mặc mười mấy giây, giống như bị kẹt lại.
Cô hơi nghi hoặc giương mắt nhìn.
Không nghĩ tới, lại đối diện với đôi mắt anh nhìn qua.
Con ngươi màu đen của anh tỏa sáng, yên lặng nhìn chằm chằm cô,
không hề chớp mắt, một lát sau, mới nhếch lên khóe môi nói với phía bên
kia:
"---Nhanh thôi."
Nhanh?
Nhanh nhưng tại sao lại phải nhìn chằm chằm vào cô nói?
Lộc Viên Viên ban đầu có chút mờ mịt, nhưng nghĩ lại, có lẽ là đang
nói chuyện thường ngày, sau đó nhìn sang nơi khác, trùng hợp liền đối mắt
với cô.
Quả nhiên, rất nhanh anh liền quay đầu, tiếp tục cùng đầu kia nói
chuyện.
Là mẹ của anh.