"Con đi dạy thêm, tiền lương rất nhiều, con không xin ba, không xin
tiền ông bà cũng có thể sống được."
"Ba," Đôi mắt vừa mới rời giường vốn khô khốc, cô càng nói càng
khó chịu. Cuối cùng dùng một tay khác xoa lên đôi mắt đau nhức, cố gắng
che giấu giọng nói nghẹn ngào, "Ba....sau này đừng gọi điện thoại cho con
nữa, có được không?"
Ba không nhớ con, không muốn gọi cho con, thì đừng gọi có được
không.
Sau câu nói kia, người đàn ông không nói gì.
Giống như thở dài, sau đó trực tiếp cúp máy.
Cô lấy điện thoại từ bên tai xuống, ngồi ở trên giường cúi thấp đầu,
nước mắt theo kẽ ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống trên chăn.
Thật ra đã nhiều năm như vậy, cô nên sớm quen thuộc.
Nhưng con người có lúc chính là như vậy. Cho dù bạn biết lần này
trong điện thoại người kia sẽ nói gì, nhưng vẫn không thực tế mà ảo tưởng.
Mong đợi, người kia có thể hay không, dù chỉ là hỏi bạn một câu, ở
trường học sống có thoải mái hay không, có mâu thuẫn với bạn cùng phòng
hay không, hoặc là, chỉ đơn giản một câu, ba nhớ con.
Nhưng mà ảo tưởng chung quy cũng chỉ là ảo tưởng.
Khóc xong, nghĩ thông suốt rồi cũng tốt.
"....Em sao vậy?"
Trước mắt đột nhiên thoảng qua bóng một cái tay.